CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 23

 Cao Hiểu Cương ngồi trong văn phòng làm việc khi nhìn thấy bài báo in trên tờ báo buổi sáng, không tin nổi vào mắt mình, như chết đứng vậy, khi bình tĩnh lại ngay lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Hân Di, điện thoại đã đổ chuông khá lâu nhưng không có người nhận máy, bà lại quay sang gọi điện thoại đến khu ký túc xá của Trịnh Hân Di, nhờ vậy, bà mới biết thì ra Trịnh Hân Di sớm đã không còn ở lại khu ký túc xá của công ty nữa.

 Chiều tối hôm qua, cũng là lúc Tiêu Mai nhìn thấy Trịnh Hân Di vừa lái xe phóng qua, cô lái xe đưa mắt ngắm nhìn phố xá, từ hôm Mạnh Vân Phi tặng hoa cô đến nay đã quá nửa tháng không thấy anh xuất hiện nữa, dạo gần đây anh lấy lý do bận công việc để viện cớ càng ngày càng nhiều, nhưng trước nay dù có bận rộn công việc anh vẫn khiến cô có cảm giác anh vẫn rất quan tâm đến cô. Nhưng hiện giờ thì sao? Cùng với đó là tiếng nhạc chuông điện thoại của cô càng ngày càng lạnh lẽo, cô trở nên nhạy cảm và yếu đuối, chỉ cần một ngày không có tin tức gì của anh, Trịnh Hân Di tự nhiên cảm nhận rất rõ dường như giữa cô và anh chẳng có quan hệ gì, cảm giác này khiến sự bất an trong lòng cô mỗi ngày lại nhiều thêm.

 Cô không muốn quay về tự đối diện với nỗi cô đơn trống trải lạnh lẽo của căn phòng, tính cách cô vốn khá lạnh lùng, không có việc gì quá ảnh hưởng đến cô, chẳng qua cũng chỉ là tụ tập vui chơi chút ít với đám bạn. Từ khi say mê trong tình yêu với Mạnh Vân Phi, cô càng ít qua lại hơn với đám bạn gái, mấy năm nay cô trút hết mọi tâm trí vào cuộc tình với Mạnh Vân Phi.

 Vì thế cô chẳng có nơi nào để đi, cũng chẳng có ai để trút bầu tâm sự, ánh đèn đầu phố quá rực rỡ nên cô tạm dừng xe bên đường, lặng lẽ cảm nhận nỗi cô đơn trống vắng trong lòng khi chợt nghe thấy một bài hát buồn sầu đang vang lên đâu đó.

 Khi đêm về tĩnh lặng cô đơn
 Em sẽ trốn trong vết thương nơi miệng anh
 Giấc mơ chỉ như khinh khí cầu
 Bay mãi trên trời cao
 Một mình em trong giấc mơ
 Chỉ như chú bò ngốc rong chơi
 Không đến đích sẽ không ngừng lại
 Tình yêu phải dựa vào nhau
 Hận càng phải tự do
 Tình và hận lại càng mâu thuẫn

 Cô nghe đi nghe lại bài hát Cứu giúp, tâm trạng chìm đắm trong màn ký ức yếu ớt, mỏng manh đã qua như lớp bụi hồng trần, những dòng nước mắt bay nhẹ theo làn gió...

 Cuối cùng Trịnh Hân Di đến nhà hàng đồ ăn Tây "Đông Tam Hoàn", nơi lần đầu Mạnh Vân Phi đưa cô tới đó, nhưng ngay ở bãi đỗ xe cô vô tình phát hiện ra chiếc xe BMW của Mạnh Vân Phi cũng đỗ ở đây. Lúc chiều cô đã gọi điện liên lạc với anh, Mạnh Vân Phi khi đó nói anh đang ở Quảng Châu, phải đến ngày hôm sau nữa mới về Bắc Kinh. Cô không biết lúc đó đã làm cách nào để bước vào nhà hàng đó, khi nhìn thấy Mạnh Vân Phi đeo kính đen đang nâng cốc chúc mừng cười nói với Bạch Băng, sự tức giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt, cao ngất như lửa cháy, cô cầm lấy ly rượu trong tay Mạnh Vân Phi đang cầm vẫn chưa kịp uống, cô thu về phía mình rồi đổ ly rượu lên đầu anh ta.

 Khi nhận rõ ra người vừa đến là Trịnh Hân Di, Mạnh Vân Phi không chú ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình mà đứng dậy chạy mất.

 Trịnh Hân Di lấy ly rượu trước mặt Bạch Băng, lấy hết sức ném về phía sau lưng anh ta, miệng không ngừng gào thét: "Mạnh Vân Phi, đồ khốn kiếp". Trịnh Hân Di tức giận quá mức nên ly rượu không ném trúng vào lưng Mạnh Vân Phi, quay lưng lại bắt gặp vẻ kinh ngạc vẫn chưa hoàn hồn của Bạch Băng, hai người liền xông vào đánh nhau.

Sao cô phải chịu khổ đau như vậy? Một cô gái xinh đẹp như cô sao phải si mê chồng người ta cơ chứ?

 Tiêu Châu Kiếm lắc lắc đầu, quay người lấy nước nóng lau mặt cho cô, nhìn trên mặt cô vẫn còn in dấu tay cào cấu, anh khẽ thở dài, hướng về phía Trịnh Hân Di tự nói một mình: "Trên đời có hàng nghìn cây to, cứ bám lấy cái cây của người khác, chi bằng tự kiếm cho mình riêng một cái cây. Mặc dù anh không bằng người ta, nhưng ít nhất từ lá cây đến gốc cây đều là của em mà".

 Anh nhìn Trịnh Hân Di khi lên cơn tình si, sau đó đắp lại chăn cho cô, rồi tự xếp cho mình một cái ổ, cuộn tròn mình trong chiếc chăn nằm ngủ trên ghế sofa. Cao Hiểu Cương gọi điện thoại cho Trịnh Hân Di nhưng điện thoại của cô bỏ trong túi tự reo một lúc, cả hai người đều đã ngủ say, đương nhiên không có ai nhấc máy.

 Tiêu Mai nhận được điện thoại của Trịnh Sảng vẫn còn đang trên giường chưa thật tỉnh ngủ, biết tin này, phản ứng trước tiên là không tin, ngồi trên giường lặng người một lúc cô mới tỉnh hẳn, chạy khỏi giường đánh răng rửa mặt xong chạy vội xuống tầng một mua một tờ báo, đứng ngay cạnh quầy báo vội vàng mở ra xem.

 Trời ơi, thật đúng là Bạch Băng và Hân Di.

 Nhìn bức ảnh hai người đánh nhau Tiêu Mai ngạc nhiên không biết phản ứng ra sao, ngay giây phút này cô tin rằng bức ảnh là do có kẻ ghép mà nên, cũng không tin vào mắt mình. Một người lý trí như Bạch Băng làm sao có thể ngã vào lòng một người đàn ông đã có vợ? Thật không thể nào.

 Cô lập tức gọi điện cho Bạch Băng, nghe giọng Bạch Băng rất bình tĩnh, dường như không hề có chuyện gì xảy ra. Cô nói với Tiêu Mai hiện giờ công việc công ty đang rất bận rộn, Tiêu Mai liền hẹn cô sẽ cùng ăn bữa trưa tại một quán ăn gần công ty cô, cô do dự một lát rồi đồng ý.

 Xảy ra chuyện như vậy sao cô ấy vẫn đi làm? Trong lòng Tiêu Mai ngập tràn thắc mắc, mặc dù trên báo ảnh của Mạnh Vân Phi đã đeo kính đen to che quá nửa mặt, nhưng một CEO nổi tiếng của một tập đoàn lớn, làm sao mà thoát được ánh mắt soi xét của mọi người?

 Buổi trưa Tiêu Mai chọn một nhà hàng có giá cả bình dân, cô đặt một bàn, phải đợi gần 20 phút Bạch Băng mới đến. Bạch Băng quàng một chiếc khăn trắng khá chặt nơi cổ, vừa bước vào cửa cởi áo khoác ngoài rồi nói: "Nếu cậu đến chỉ để khuyên tớ rời xa anh ta, thì hãy ngậm miệng lại. Tớ không muốn nghe, cậu cũng chẳng cần phải phí lời".

 "Nếu không phải chính tai tớ nghe thấy, tớ sẽ không tin cậu lại nói với tớ những lời như thế". Tiêu Mai nói, "lý trí trước đây của cậu bỏ đi đâu hết rồi? Anh ta là người đã có gia đình rồi, lẽ nào cậu vẫn còn mong mỏi gì ở anh ta? Vết xe đổ của Hân Di vẫn còn ngay trước mắt cậu không thấy sao? Cô ấy năm nay 28 tuổi, từ trước đến giờ chưa từng qua lại với đàn ông, thời gian quan hệ với anh ta chắc cũng không ngắn. Hân Di xinh đẹp đâu có kém gì cậu. Cô ấy chẳng thể đợi đến lúc mây quang trời tạnh, cậu dựa vào đâu mà nghĩ cậu có thể? Bạch Băng, bỏ đi, loại người như thế không đáng để hy sinh, đừng hoài phí những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp như hoa này chứ".

 "Cậu còn nói mấy lời vô nghĩa đó, tớ sẽ đi luôn đây"

 "Bạch Băng, chỉ là tớ muốn tốt cho cậu thôi".

 "Cảm ơn, tớ không cần ai phải dạy bảo phải làm thế nào, con đường của tớ tớ tự khắc biết nên đi như thế nào, đừng lấy em chồng cậu ra để so sánh với tớ. Cô ta không giữ được trái tim đàn ông, không làm được trò trống gì, đấy là sự dại dột của cô ta, cũng đừng oán trách gì ai".

 Tiêu Mai không biết nói gì thêm, ngước mắt nhìn Bạch Băng, nhưng vì là bạn tốt, cô không thể không kéo bạn lại, không thể không khuyên bảo nhắc nhở. Tiêu Mai nói: "Chồng tớ nói Hân Di không ở ký túc xá nữa, hôm trước chính mắt tớ thấy cô ấy lái xe ô tô mới, họ đã chung sống với nhau như vợ chồng mà vẫn còn quan hệ với cậu, loại người đó có đáng để qua lại không? Đừng có mù quáng, có khi Hân Di ngày hôm nay sẽ là ngày mai của cậu, người thông minh như cậu tại sao lại không nhìn rõ chuyện này chứ..."

 Cô còn chưa nói hết Bạch Băng đã quay người khoác áo định bước đi, Tiêu Mai kéo áo cô, nói: "Được, tớ không nói nữa, món ăn cũng sắp được đem lên rồi, chúng ta ăn xong rồi đi cũng được mà".

 "Cậu mà còn nói mấy lời vô nghĩa tớ không muốn nghe, cậu sẽ phải ăn một mình đấy". Bạch Băng nhìn bạn, ngồi xuống và lại đặt áo xuống ghế.

 Bữa ăn này khiến Tiêu Mai rất phiền muộn không thoải mái, cô thật không hiểu Bạch Băng tại sao lại trở nên như vậy, rõ ràng biết con thiêu thân lao vào lửa sẽ chết, tại sao vẫn đi không hề chú ý.

 Thực chất mọi chuyện rất đơn giản, người phụ nữ nào có lý trí càng cao, một khi bước chân vào tình yêu sẽ càng mù quoáng, lúc đó họ nhìn trăng tròn như thơ, trăng khuyết như họa, mọi vật trên đời trong mắt họ đều trở nên như họa như thơ, đều tình tứ lãng mạn. Lúc đó mọi người xung quanh dù có nói gì họ cũng chẳng nghe thấy gì hết, mắt cũng chẳng thấy gì, trái tim cũng mù quáng rồi, chỉ nghĩ rằng bản thân mình chính là người duy nhất mà người đàn ông kia yêu thương, sẽ là bến đỗ cuối cùng, hơn nữa cũng sẽ đắc ý mà cho rằng người đàn ông kia vì mình cuối cùng sẽ vứt bỏ tất cả, bỏ lại hết những trăng tròn hoa đẹp, sẽ mãi mãi như vậy.

 Dùng xong bữa, lúc chuẩn bị đi Bạch Băng nói với Tiêu Mai: "Tớ biết cậu chỉ là muốn tốt cho tớ, nhưng thực sự tớ đã quá yêu anh ấy, yêu một cách cuồng dại, không thể tưởng tượng được một ngày không có anh ấy, ánh mặt trời biến đâu mất. Vì vậy, đừng khuyên gì tớ nữa, tớ nhất định sẽ giành lấy hạnh phúc của mình, sẽ không ngốc nghếch như Hân Di đâu, hãy chúc phúc cho tớ nhé!".

 Tiêu Mai nói: "Tớ chẳng thể nào mà chúc phúc cho cậu được".


Bạch Băng nghe vậy quay đầu bước đi, Tiêu Mai kêu to phía đằng sau Bạch Băng: "Nhưng cậu hãy nhớ kỹ, chúng ta là bạn tốt, mãi mãi sẽ là như vậy, bất cứ lúc nào chỉ cần cậu gọi một câu, tớ ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu".

 Bạch Băng vẫn bước đi, sau đó mở cửa ra khỏi quán.

 Về đến công ty, Bạch Băng bước đến hành lang giữa các phòng ánh mắt mông lung, dáng người đứng thẳng, có lúc đồng nghiệp đi qua khẽ mỉm cười có ý chào hỏi cô, cô chỉ ừm một tiếng, tỏ ý không muốn nói chuyện, bởi vì cô vô tình đã thoả mãn sự tò mò chuyện người chuyện đời của mọi người. Cô biết có rất nhiều cặp mắt đang ngầm dõi theo cô, nhưng thế thì đã làm sao? Từ trước đến nay cô không phải là người nhìn sắc mặt người khác để sống, ai rỗi việc lắm chuyện thì mặc người ta, chẳng liên quan gì đến cô.

 Nhưng có một người cô không thể không chú ý đến, Mạc Thành đứng gần khung cửa sổ trước mặt, nhìn thấy cô đang bước đến, anh do dự một lát, rồi đi về phía cô, chỉ nói đúng một câu: "Đi theo anh".

 Bạch Băng không hề do dự, quay người đi cùng anh về phía thang máy, hai người cùng đi lên tầng thượng của toà nhà.

 Gió trên tầng thượng thổi rất mạnh, hai người đứng đối mặt nhau, gió thổi tóc họ tung bay từng đợt.

 Anh không nói gì, cô cũng lặng im. Một lúc lâu sau, anh thôi không nhìn vào khuôn mặt cô nữa, anh ngước mắt nhìn khoảng không bao la xanh trong trước mặt, chậm rãi nói: "Rời bỏ anh ta đi, anh ta không đem lại hạnh phúc cho em đâu".

 "Anh"

 "Sao?"

 "... Em biết là anh muốn tốt cho em, em luôn biết như vậy". Bạch Băng khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng chắc em phải làm anh thất vọng, em không thể bỏ anh ta được, không thể. Em không muốn nói với anh lời cảm ơn về tình yêu... À không, sự quan tâm của anh dành cho em, hoặc câu nói anh sẽ tìm được người phụ nữ tốt hơn em..."

 Mạc Thành lại tiếp tục đưa mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt.

 Bạch Băng đứng lặng một lúc, thấy anh không còn muốn nói điều gì, lặng lẽ quay người, bước về phía thang máy, đứng trước cửa thang máy cô quay đầu nhìn lại.

 Trong gió, anh vẫn đứng trầm ngâm, ánh mắt như không còn ở trong cuộc sống thực tại, mái tóc ngắn bị thổi tung bay rối bời.

 Dường như có một sợi dây nào đó đang căng lên trong lòng cô, đưa đến một nỗi buồn đau nhói.

 Giữ lại tiếng thở dài, cô kiên quyết bước đi…


Bạch Băng từ tầng thượng quay về văn phòng làm việc, vừa ngồi xuống ghế thì có nhạc chuông báo tin nhắn reo vang từ điện thoại di động.

 Ngay lập tức có những ánh mắt dù vô tình hay cố ý liếc quét khắp người cô, nhưng đã bị ánh mắt giương lên không chút khách sáo của cô làm cho quay về đúng vị trí.

 Tin nhắn đương nhiên đến từ Mạnh Vân Phi, Bạch Băng đọc lướt qua tin nhắn, miệng bỗng dưng nhếch lên thành nụ cười thoáng qua. Mạnh Vân Phi dặn dò cô, nếu có người tới hỏi, phải nói là hôm qua cô cùng với anh đi gặp khách hàng bàn chuyện kinh doanh làm ăn. Chỉ có như vậy, Bạch Băng mới không phải lo lắng về công việc, cô tưởng rằng anh ta nói vậy là để bảo vệ cô,Truyện up tại: khotruyen.wapego.ru thực chất đâu phải như vậy. Mạnh Vân Phi leo lên được vị trí CEO này là nhờ vợ anh, quyền sinh quyền sát trong công ty thực chất không phải ở anh ta mà nằm trong tay bố vợ anh ta.

 Buổi sáng Mạnh Vân Phi đã bị một loạt điện thoại gào thét về chuyện gia đình của bố mẹ vợ, vợ anh - Giai Lối - đã sớm chạy về khóc lóc trong lòng bố. Ở vị trí CEO cao sang trước mặt mọi người, giờ đây trước mặt vợ và bố vợ, mọi khí thế đều tan biến, địa vị chỉ như bụi đường, anh ta ôm lấy chân vợ, nói một hồi không ngớt bản thân là kẻ không ra gì, khóc lóc rồi tự sỉ vả mình.

 Anh ta bảo vệ Bạch Băng chẳng qua chỉ là để giảm nhẹ tội lỗi của bản thân, nếu chỉ có một nhân tình thì có thể nói là một phút hồ đồ, nhưng đã có những hai nhân tình thì là tội nặng không thể chối cãi, anh ta tự mừng thầm trong lòng lúc đầu đã không điều Bạch Băng vào vị trí thư ký, chỉ làm ở nhóm quan hệ công chúng là vô cùng sáng suốt, vào vị trí đó là đúng, bàn chuyện kinh doanh hợp tác làm ăn đương nhiên phải đưa theo người của nhóm quan hệ công chúng.

 Đối với việc dỗ dành vợ mình Mạnh Vân Phi rất tự tin, Giai Lối từ nhỏ đã rất thích anh, lúc đó nhà hai người cùng sống trong một ngõ nhỏ, môn đăng hộ đối, chỉ là sau này bố của Giai Lối đi làm ăn xa, việc làm ăn phát đạt, và họ trở nên giàu có. Năm đó, Giai Lối lấy anh, đã bày ra mọi cách vẫn không nhận được sự đồng ý của bố mẹ Giai Lối, cuối cùng anh phải giở bài “gạo đã nấu thành cơm” thì hai người mới được chấp nhận.

 Anh không hề lo lắng không qua được cửa ải Giai Lối, đàn bà mà, chỉ vài câu dỗ dành sẽ làm trời yên bể lặng ngay thôi, hơn nữa Giai Lối lại là người phụ nữ tính tình hiền lành, ôn hoà. Anh chỉ lo về cửa ải bố mẹ vợ, đối với họ Giai Lối chính là đứa con gái bảo bối, đến tận bây giờ ông già đó vẫn chưa chuyển hết cổ phần mà ông ta nắm giữ cho Giai Lối.

 Sau khi Mạnh Vân Phi “gả” vào nhà Giai Lối, mấy năm nay đều làm bộ ra vẻ con cháu ngoan hiền, cúp đuôi thật chặt để làm người, chỉ cần hai ông bà già đấy chết đi, số cổ phần Giai Lối được thừa kế chẳng bao lâu sẽ nằm trọn trong tay anh. Vì thế dù tình cảm của anh ta và vợ nhạt nhẽo còn hơn nước ao bèo, anh ta cũng không thể vì bất kỳ người phụ nữ nào mà từ bỏ vinh hoa phú quý, chỉ tiếc một điều là Trịnh Hân Di và Bạch Băng chưa được tận mắt chứng kiến màn kịch anh ta đang diễn lúc này trước mặt vợ và bố mẹ vợ.

 Hơn nữa những đồng nghiệp cũ ở cơ quan Cao Hiểu Cương đều biết mối quan hệ giữa Cao Hiểu Cương, Trịnh Minh Hà và Ân Tú Chi năm đó, mọi người đều ở cùng một khu, ngẩng đầu không thấy nhau, cúi đầu là thấy, đương nhiên cũng nhận ra Trịnh Hân Di. Xem xong tin bài đưa trong báo Buổi sáng không ít người nói ra nói vào, ví như nói rằng mẹ thế nào thì đẻ ra loại con gái như thế, những lời nói này lẳng lặng đều đến tai Cao Hiểu Cương, thời trẻ bà không bao giờ phải cúi đầu trước những chuyện thiên hạ nói về mình, giờ đã về già vì chuyện không ra sao của con gái đi làm nhân tình của người ta, bà đã không thể ngẩng cao đầu trước mọi người.

 Buổi trưa về tới nhà bà tức giận đến mức cơm trưa cũng không muốn ăn, bà nằm liệt trên giường, việc buổi chiều cũng không muốn đến làm. Buổi tối, Thu Nhi đem bữa tối vào phòng cho bà, bà ngồi dậy, bê bát cơm cầm đôi đũa, nhưng rồi lại hạ xuống, bảo Thu Nhi bê ra ngoài.

 “Mẹ, không ăn làm sao mà được cơ chứ?”, Trịnh Sảng bước vào phòng khuyên bà mấy câu.

 “Mẹ không nuốt nổi đâu con, đau lòng muốn chết đi được. Hân Di đến tận bây giờ vẫn không liên lạc được, gọi điện cho nó lúc thì nó không nhận điện thoại gì hết, lúc thì tắt máy. Sảng à, con nói xem liệu nó có nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột không?”

 “Không thể nào, mẹ yên tâm đi. Con đã hỏi công ty của nó rồi, chiều mai nó có chuyến bay, con sẽ đến sớm tìm nó”. Trịnh Sảng vừa nói vừa nắm lấy tay, trong lòng anh dội lên một cảm giác áy náy, cảm thấy bản thân mình dù là anh trai nhưng còn quan tâm quá ít đến Trịnh Hân Di, nó đã sớm chuyển khỏi khu ký túc xá của công ty từ mấy năm mà anh cũng không hề hay biết gì.

 “Sảng ơi…”. Cao Hiểu Cương gục đầu khóc nức nở trên vai anh, khóc thảm thiết đến mức sống mũi anh cũng thấy cay cay, đợi bà khóc một trận, anh nhẹ nhàng khuyên bà: “Mẹ, chúng ta ra ăn chút gì nhé, đừng gây tổn hại đến sức khoẻ. Con đi hâm nóng lại thức ăn rồi đưa vào cho mẹ nhé?”.

 “Không cần đâu”. Cao Hiểu Cương quay người lấy vài tờ giấy ăn ở đầu giường, lau khô nước mắt rồi nói: “Mẹ tự ra ngoài phòng ăn cũng được”.

 Trong phòng ăn, Thu Nhi đang dọn bàn, Ân Tú Chi xếp chân phải trên ghế ngồi cạnh bàn ăn xỉa răng, vừa xỉa vừa nói với Thu Nhi: “Rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, chuột con đương nhiên biết khoét vách, đào lỗ. Con hồ ly mẹ chẳng lẽ lại không sinh ra con tiểu hồ ly sao? Mẹ con nhà nó đúng là cái loại không ra gì, mặt dầy hết sức, chỉ toàn đi quyến rũ đàn ông, thật không đáng làm người”.


“Mẹ! Sao mẹ toàn nói những lời như vậy thế?”. Trịnh Sảng đưa Cao Hiểu Cương ra phòng ăn, vừa đi đến cửa đã nghe thấy mấy lời khó nghe của mẹ anh, Trịnh Sảng ngẩng đầu nổi giận đùng đùng với Ân Tú Chi. Anh quát ầm lên, quay đầu lại nhìn Cao Hiểu Cương, thấy sắc mặt bà bỗng dưng trắng bệch, một tay nắm chặt tay nắm cửa phòng ăn, một tay ôm ngực, vẻ mặt hiện rõ nét đau khổ đến tột cùng.

 Trịnh Sảng bế bà chạy ra ngoài, vì chuyện của Trịnh Hân Di cả ngày chẳng ăn ngủ gì nổi, đến cơ quan đã phải chịu những lời nói cay nghiệt, lại thêm tức giận vì những lời nói vừa rồi của Ân Tú Chi, bà tức đến nỗi đã phải nhập viện.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s